Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo.Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai.Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói.Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời.Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi làm tăng số huê hồng lên gần gấp đôi.Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng".Ông kiếm tên và địa chỉ của những người tàn tật khác và viết những bức thư vui vẻ an ủi họ để họ và ông cũng được vui lòng.Vài năm trước, một thanh niên tên Robert Hutchins vừa đi làm - khi làm bồi, khi đốn củi, khi dạy tư, khi bán hàng ở một tiệm cắt áo - vừa học, mà giật được bằng cấp của Đại học Yale và tám năm sau được làm hiệu trưởng trường Đại học Chicago, lớn vào bậc thứ tư ở Mỹ.Tôi biết có nhiều người bảo Tôn giáo dành riêng cho đàn bà, con nít và thầy tu.Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết.