Phải, nhưng trọng tâm lại khác biệt nhau.Rồi tôi chợt nảy ra một ý nghĩ thật kỳ quặc: “Tôi là một hay hai người? Nếu tôi không thể sống với chính mình, vậy thì hẳn phải có đến hai cái tôi: Tôi và cái tôi của mình, là cái tôi không thể chung sống được.Ngoài thời điểm này không thể có sự cứu rỗi nào nữa.Nhưng không có thứ gì lâu dài trong chiều kích này, nơi mà mối mọt đục khoét được.Cái “ở đây” không bao giờ đủ tốt.Có lẽ bạn không nhận ra tình hình này bởi vì nó choán phần rất lớn trong cuộc sống “bình thường”, giống như bạn không nhận biết được tiếng ồn liên tục không to lắm làm nền trong không gian sinh hoạt thường ngày, như tiếng rầm rì của chiếc máy điều hoà kông khí chẳng hạn, cho đến khi nó ngưng bặt.Giống như chữ Thượng đế, chữ Bản thể hiện tiền chẳng giải thích được điều gì cả.Tôi không muốn đánh mất năng lực phân tích và biện biệt của mình.Nó mở rộng trong chốc lát vào thời điểm thân xác trút hơi thở sau cùng.Càng quan tâm đến quá khứ, bạn cung cấp càng nhiều năng lượng cho nó, và bạn càng có thể tạo ra “Cái Tôi” từ quá khứ ấy.