Tôi có một sứ mệnh! Đó là việc mà tôi phải chia sẻ với thế giới.Một nỗi tức giận và bối rối thoáng qua tâm trí tôi: “Tôi đã học và áp dụng những nguyên tắc trong sách như thế nào mà giờ này tôi vẫn còn ở đây, ở trường đại học này thay vì làm được việc lớn lao ở thế giớí bên ngoài? Liệu tôi có bỏ sót điều gì không?”.Ông buộc phải phó mặc cửa hàng cho mẹ tôi trông coi.Cuối cùng, tôi quyết định đi xin việc.Họ chỉ biết ngồi trước màn hình cuộc đời mà quan sát như thể không còn cách nào khác hơn chấp nhận nó cứ tiếp diễn như thế mãi mãi.Đó là phương thức để không bao giờ thất bại.Khi ta không có nó, ta không có cảm giác sợ hãi như thế vì ta chẳng có gì để mất cả.Đối với tôi, thế giới thực sự của mình là khu vực kinh tế tư nhân.“Chúng ta không chịu nhìn kỹ những việc trong quá khứ của mình; đó là lí do tai sao cứ đổ lỗi cho hiện tại”.Thật hết sức nguy hiểm khi chỉ ca ngợi chiến thắng và thành công vì nhiều người đã cố gắng mà vẫn thất bại, sẽ có định kiến về thất bại và không bao giờ có thể gượng dậy được nữa.