Điểm nầy tôi bàn chu đáo ở chương sau.Bạn có lạnh mình trước lưỡi liềm phá hoại của họ chưa.Lúc làm hiệu trưởng một trung học đường nọ tôi thấy có lối năm sáu nữ sinh mến cách đặc biệc một giáo sư kia cótính chuyên môn kỳ cục.Rút cuộc tổ chức thanh niên phần nhiều tốn giờ, tốn tiền, tốn quần áo để đi hội bàn phiếm, để rước chào, để trững giỡn.Đó là ta vô tình phá hoại xã hội mà tưởng là lo cho xã hội.Aùi tình trong lành như giọt sương đầu cỏ.Bầu cũng như bí có bông.Nói họ yêu mến các kẻ nầy thì không đúng mà nói họ không yêu thì cũng khó nói.Chớ người lớn mà nông nỗi, người lớn hay bày những trò chơi, ưa cợt đ ùa, thích cặp cổ, ngao du với họ thì họ thích lắm.Tạitính thành thực, thẳng thắng tự nhiên chăng? Cũng có lẽ.
