Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc.Anh đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này.Nhưng mục đích của tôi là cố gắng tạo nên một không khí sôi động, xóa đi sự mệt mỏi và nhàm chán.Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt.Ở buổi tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị.Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ bạn biết không để mở đầu tất cả các câu nói của mình không?Cho tới giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự kiện.Lỗi là ở chính chúng ta.Sau đó Everett đã viết một lá thư cho Lincoln: Tôi phải thừa nhận bài nói dài hai tiếng đồng hồ của tôi không tác động nhiều đến công chúng bằng những gì anh nói trong hai phút!.