Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa.Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
