Suốt những năm đó tôi không hiểu tại sao mình lại như vậy.Trong các kỳ nghỉ mát, gia đình cô không bao giờTôi bắt đầu bán những dụng cụ có hình giầy đó cho các cửa hàng thể thao.Tôi bị nhiễm hội chứng mà người ta gọi là căn bệnh “con quái vật hồ Loch Ness”: Tôi chỉ nghe thấy khái niệm lợi nhuận, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nó.Thông thường, dựa trên những niềm tin của bà, nếu anhĐiều đó sẽ hướng sự chú ý của bạn vào mục tiêu tự do tài chính, và ở đâu có sự chú tâm, ở đó sẽ có kết quả.Rồi tôi nghe cái gã tên Harv này (chắc chắn là người thông minh hơn tôi một chút) trả lời: “Nếu anh thật sự muốn tìm hiểu một ngành kinh doanh thì hãy lập tức tiến hành đi thôi, nhưng anh không nhất thiết phải ôm lấy toàn bộ công việc đáng nguyền rủa đó ngay đâu.Tôi lại lao vào công việc khác và tin là mình đã ở trên đỉnh thế giới lần nữa, để rồi lại đụng đáy một năm sau đó.Tại sao bạn không mạnh dạn quẳng phứt cái lối trả lương tháng đơn điệu ấy đi và yêu cầu được thanh toán tiền công dựa trên hiệu quả công việc của bạn? Ồ, nếu không được thế thì sao bạn không tự mở công ty rồi làm việc cho chính bạn? Khi đó, bạn sẽ biết chính xác giá trị bản thân thông qua những con số lợi nhuận mà bạn tạo ra”.Sau mỗi buổi tập, anh cảm thấy toàn thân cứng đờ, phổi nóng rát và anh chỉ còn biết ngồi thở dốc, dù anh không chạy nhanh lắm! Tất cả những điều đó làm John khiếp sợ môn chạy.
