Các dân tộc chưa bao giờ thiếu lãnh đạo, nhưng những người lãnh đạo đó không phải ai cũng có được những niềm tin mạnh mẽ để có thể trở nên thánh tông đồ.Cả một dân tộc không thể đều là nô lệ, mà nô lệ những ba trăm năm.Tất cả những người lập nên các giáo lý và học thuyết chính trị, họ làm như vậy chỉ với lý do rằng, họ đã hiểu cách truyền vào đám đông cái tình cảm tôn giáo cuồng nhiệt, nó làm cho con người cảm thấy hạnh phúc trong sự sùng bái, và thúc dục con người hiến dâng cuộc sống cho thần tượng của mình.Nó đã để cho các tín điều nảy sinh và tàn lụi.Khi bão táp qua đi họ lại trở về với những tính cách thường có của mình là những công dân lương thiện.Các thể chế không mang một giá trị trực tiếp, bản thân nó không tốt mà cũng chẳng xấu.Cái tên chỉ là một nhãn hiệu trống rỗng, một nhà sử học quan tâm tới các giá trị thực của các sự việc sẽ không cần để ý đến chúng.Chỉ như thế thôi cũng đã làm sáng tỏ những gì ở trên tôi gọi là quy luật đồng nhất tâm hồn của đám đông.Một kinh nghiệm vĩ đại nhất đó là cuộc cách mạng Pháp.Thời đại chúng ta đang bước vào trên thực tế sẽ là thời đại của đám đông.
