Trong cuốn Lòng Băng Tuyết tôi nhấn mạnh, cha mẹ phải ý thức trách vụ quan trọng của mình là hướng dẫn con cái tùy sự khôn ngoan về vấn đề tính dục.Dùng tâm linh dục tạo nhân cách.Năng lực chú ý của họ bị chi phối bởi bao nhiêu sức mạnh cám dỗ của các vấn đề thời cuộc, của màn ảnh, sách báo, tuồng, kịch, quảng cáo và nhất là bởi ái tình.Hình như cửa lòng họ không khóa.Họ mê văn nghệ và thích trở thành văn nghệ sĩ hơn.Cô độc ai từng kinh nghiệm đều nhận là đáng kiếp.Lòng lạc quan nầy làm cho họ thấy mình nổi bật lên một phần nào trong gia đình, trong xã hội mà họ giao thiệp.Nó rào rạt tận đáy lòng của họ.Người ta nói không có bài học nào bằng bài học kinh nghiệm.Kiếp sống vì đó bị thất bại.
