Thích làm cả cái mình không thích.Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Đó cũng là một thứ trói buộc.Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.