Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Nhưng như thế chưa đủ.Còn bao nhiêu cái để khám phá.Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.Chúng xèo xèo sền sệt.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau.