Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.Và bản thân họ phải tự thoát ra.Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Còn lại, nó mới là hư vô.