Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.Bây giờ, hãy trở lại là bạn.Và xã hội nó đâm ra thế này.Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.Mực thước và tự nhiên.Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.