Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.Chả phải thở than gì.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
