Nhưng người ta vẫn thường nói "nghề chọn người chứ người không chọn nghề", thật vậy, như một bàn tay vô hình, số phận lại rong rủi đưa tôi đến với nghiệp "gõ đầu trẻ" một cách đầy tình cờ mà tôi cũng không thể ngờ đến.Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần.Sự trãi nghiệm cuộc sống cũng như khi bạn lái chiếc xe trên đường vậy.Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó.- Chắc là con không xa lạ gì với nhà bác học Đác – Uyn, phải không nào? “Học, học nữa và học mãi”.– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Cô tìm mãi mới ra một chỗ kín đáo nhất, một góc khuất mà cô nghĩ là sẽ không đôi nào tìm ra.Năm nay chắc đứa nào cũng đã nhớ đời nên không dễ gì bị lừa nữa.Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.“Ái” - Cú ngã làm chân Chip khá đau, không cách nào đứng dậy nỗi.