Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.