Howard Thurston, ông vua ảo thuật, trong 40 năm trời, đem tài bịt mắt thiên hạ làm cho cả thế giới ngạc nhiên và thán phục; kiếm được gần hai triệu đồng; một hôm thú với tôi rằng hồi ông nhỏ, đã phải xa cha mẹ đi lang thang, ăn xin nhà này tới nhà khác, và nhờ ngó những quảng cáo hai bên đường xe lửa mà biết đọc.Còn không thì nền nhớ rằng, loài người không phải luôn luôn có lý trí đâu.(Những hàng chữ trong dấu ngoặc đơn là cảm tưởng của tôi trong khi đọc).Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó.Chẳng hạn không khi nào ông nói: "Làm cái này", "Làm cái kia.Wooton, một người học trò của tôi.Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá.Thân mẫu tôi không thích nó".Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục".