Vậy ra là tại những lần như thế này.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Chào chị, em cảm ơn, đi ra.Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.