Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Mất mất người kể chuyện.Chúng ta có hai cái rỗng.Thật lòng, tôi muốn khóc.Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.Còn cái quần thì rộng thùng thình.Tiếp theo thì còn tùy.