Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi.Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần.Sở dĩ ông có lối văn vô cùng hấp dẫn ấy - từ trước chúng ta chưa được đọc một tác giả nào bàn về tâm lý mà vui như ông - có lẽ nhờ hoàn cảnh tạo nên.Lần đầu, đứa con gái cưng của ông, mới năm tuổi, thình lình chết.Tôi nhận dạy giúp buổi tối trong một lớp thanh niên, tìm ra được những nỗi vui mới, làm quen được với được với những người bạn mới.Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai.Sau cùng, ông lập một hội ở khắp nước gọi là "Hội những người bị giam tại nhà".835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa.Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".Tôi theo lời khuyên ấy.