Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Tôi ngồi như tượng đá.Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.Tôi bảo: Chào chú.Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.